Ngoại trừ Inter Milan, danh hiệu đầu tiên Jose Mourinho đạt được trong mỗi CLB ông huấn luyện đều là những chiếc cúp quốc nội. Những chiếc cúp đó đến đúng vào thời điểm đội bóng của ông rất cần những cú hích tinh thần để chinh phục những mục tiêu lớn hơn.
Mùa giải 2004-05, thắng lợi 3-2 trước Liverpool tại SVĐ Thiên Nhiên Kỷ giúp Mourinho xóa bỏ áp lực cố tình “buông” trận đấu cúp FA với Newcastle trước đó một tuần để rồi Chelsea đăng quang với số điểm kỷ lục 95. Cú đánh đầu của Cristiano Ronaldo tại Mestalla năm 2011 giúp “Người đặc biệt” và Real Madrid lấy lại vị thế trước Barcelona sau hàng loạt những kết quả tệ hại trước khi lật đổ sự thống trị của kình địch tại đấu trường La Liga một năm sau đó. Chelsea bị Manchester City bắt kịp vào thời điểm Mourinho giành danh hiệu đầu tiên trong nhiệm kỳ hai tại London, và sau đó họ bỏ lại tất cả đối thủ ở phía sau để rồi băng băng về đích.
Mourinho có một đặc ân mà các vị HLV khác đều thèm muốn, đó là được dẫn dắt những đội bóng được định hướng bước vào mùa giải phải có danh hiệu. Ông muốn đầu tư như nào, gần như sẽ được ông chủ móc hầu bao đáp ứng. Nhưng để dẫn dắt một đội bóng đậm chất Hollywood như vậy, nhiệm vụ của một vị huấn luyện viên không chỉ đơn giản là sắp đội hình và xoay tua cầu thủ, mà còn tìm cách để cả tập thể cùng hướng đến một tâm thế của một kẻ chinh phục.
Cá tính và cái tôi của Mourinho có thể sẽ là chủ đề còn gây tranh cãi về thành công và thất bại của “Người đặc biệt”. Nhưng để kết nối một tập thể cần cái tôi như vậy, bạn cần một mẫu huấn luyên viên để biết kích hoạt tâm lý “We want more”- “Bọn tao còn muốn (nhiều danh hiệu nữa)”. Claudio Ranieri đã để mất phòng thay đồ, và đó là sự khác biệt giữa một câu chuyện cổ tích như Leicester và một đội bóng lớn liên tục độc tôn những giải đấu họ tham gia.
Trong cuốn tự truyện bản thân, Sir Alex Ferguson từng nói để kích hoạt tâm lý “We want more” ở trên, ông cần liên tục thay đổi đội hình nhằm loại bỏ những cá nhân bắt đầu ra ỷ lại và đặt những mục tiêu khác nhau để theo đuổi. Jose Mourinho mới chỉ có 8 tháng dẫn dắt tại Old Trafford nên chưa đủ tiếng nói để phá đi xây lại đống đổ nát thời Louis van Gaal, nhưng có đủ uy và cá tính đẻ kích hoạt tâm lý của một đội bóng lớn mà Manchester United đã mất đi sau khi Ferguson nghỉ hưu.
Danh hiệu League Cup đến với Manchester United đúng vào thời điểm không thể tốt hơn. Họ có thể đang bay cao, nhưng mùa giải của họ mới chỉ bắt đầu. Còn đó cách biệt 2 điểm để chen chân vào top 4, còn đó 15 đội bóng để đoạt danh hiệu Europa League, và còn một Chelsea đang chờ đón ở tứ kết FA Cup. So với thời Louis van Gaal, trong đội hình của United có những cầu thủ cá tính hơn rất nhiều, và những quả bom nổ chậm như vậy sẽ bùng nổ hơn nữa với cú hích tinh thần tại Wembley đêm qua.
Jose Mourinho có quyền không hài lòng khi chứng kiến học trò vứt đi lợi thế hai bàn cách biệt và bị ép sân suốt cả hiệp 2. Người hâm mộ có quyền đặt dấu hỏi về cách xoay tua đội hình của Người đặc biệt khi vẫn tung đội hình mạnh nhất trong chuyến làm khách tại Pháp chỉ 3 ngày trước trận chung kết cúp Liên đoàn khi đã cầm lợi thế 3 bàn trong tay. Nhưng Manchester United đã thắng, đó là điều quan trọng nhất.
Mourinho có thể chỉ nở nụ cười nhạt khi nâng cao chiếc cúp tại Wembley, nhưng ông sẽ nở nụ cười rạng rỡ hơn với bức tranh toàn cảnh sau khi United đoạt danh hiệu League Cup đêm qua.
Còn United, cú đánh đầu của Ibrahimovic ở phút 87 có thể là thời điểm gã khổng lồ ngủ say thức giấc. Cái uy vào sân để giành 3 điểm của United chính là thứ giúp Sir Alex đăng quang với chỉ những cầu thủ trung bình như Evans, O’Shea, Brown, Gibson, Richardson, Rafael,… trong bộ khung, và Quỷ đỏ rất cần điều đó trong chặng đường chông gai phía trước.