Bóng đá Anh

Steven Caulker: Rượu, cờ bạc, chứng trầm cảm, tự sát (Phần 1)

Steven Caulker đã có khởi đầu sự nghiệp trong mơ. Được đá chính tại CLB Tottenham Hotspurs, ghi bàn cho ĐTQG trong ngày ra mắt, mọi thứ như mở ra với trung vệ người Anh.

Nhưng rồi, kể từ ngày rời Tottenham, đến CLB nào Caulker đều rơi vào vòng xoáy của sự bất ổn, để rồi tự hủy hoại bản thân. Caulker hiện đang khoác áo QPR sau hai mùa giải liên tiếp bị gửi sang Southampton và Liverpool dưới dạng cho mượn, nhưng chấn thương và căn bệnh tâm lý đã khiến anh biến mất khỏi bản đồ bóng đá suốt ba năm vừa qua.

May mắn thay, Caulker, theo lời anh nói, đã vượt qua những khó khăn cuộc đời. Anh vừa bộc bạch chia sẻ thẳng thắn về quãng thời gian đen tối vừa qua, trong một buổi phỏng vấn trên tờ The Guardian. Football Tribe Vietnam xin đăng tải trực tiếp câu chuyện của cựu trung vệ Tottenham và Liverpool.

“Tottenham gửi tôi đến Bristol City dưới dạng cho mượn khi tôi mới có 18, và Bristol cho tôi ở tạm một căn hộ ngay trung tâm thành phố, với hai quán casinos ngay đối diện. Tôi chưa bao giờ có nhiều tiền đến thế trong cuộc đời, và dĩ nhiên chưa có ai để dạy báo cách tiêu chúng. Bạn hiểu chuyện gì xảy ra rồi đấy.

Một lần, tôi bị một thành viên trong BHL kéo ra ngoài nhắc nhở. Thì ra, họ thấy thôi vào quán casino lúc 3 giờ sáng. Nhưng thái độ của họ lại như này: ‘Ông làm gì thời gian rảnh, kệ ông. Đừng có đem bộ mặt bờ phờ ấy vào thi đấu, là được.’

Một năm sau, tại Swansea, tôi dính phải chấn thương khiến mọi chuyện đang ngon trớn thì dừng lại. Spurs gửi tôi đến Sports Chance Clinic (bệnh viện thể thao nước Anh) nhưng tôi chưa sẵn sàng. Tôi chưa chịu đủ cơn đau để khiến tôi dừng lại. Tôi lại cờ bạc khi tôi bị trả về Tottenham, thức khuya hằng đêm ở các quán casino. Tôi chưa bao giờ đủ trình để cạnh tranh một suất đá chính, nhưng những chiến thắng ở quán casino lại đem đến những niềm vui nho nhỏ.

Nhưng casino mà, bạn thắng rất ít còn tôi chơi hằng đêm. Nỗi đau từ việc mất tiền lại ngấu nghiến tôi. Thế là tôi uống rượu để quên đi nỗi đau, để rồi tôi mất kiểm soát.

Chủ tịch CLB, Daniel Levy, gọi tôi gặp mặt riêng trong chuyến nghỉ mát toàn đội tại Bahamas: ‘Hoặc cậu tự xử lý mọi chuyện, hoặc cậu rời đội. Nhưng tôi đảm bảo rằng, cậu rời đội, thì cuộc đời với cậu bắt đầu bế mạc đấy.’

Tôi còn trẻ, và ngu. Tôi thấy lời khuyên đó của Levy như thể một lời thách thức, và tôi quyết làm ông ta phải sai. Tôi đến Cardiff, và trong sáu tháng đầu, mọi chuyện quá tuyệt vời. Tôi là đội trưởng. HLV Malky Mackay biết tôi có vấn đề, nhưng ông luôn giúp đỡ tôi. Tôi cảm thấy mình được trọng dụng, tôi không đánh bạc, tôi không uống rượu trong suốt thời gian đó.

Nhưng một khi Mackay bị sa thải, bóng ma lại quay về ám tôi. Chỉ có thế mà thôi. Ngày trận đấu kế tiếp, tôi biết rằng mọi chuyện không bao giờ như cũ nữa. Đó là lối suy nghĩ đã hủy diệt tôi.

Tôi bị bán sang QPR mùa hè năm đó, năm 2014, cố gắng níu kéo mọi thứ. Nhưng mọi thứ sụp đổ, oái oăm thay, bởi chính đội bóng cũ. QPR bị Tottenham giã 4-0 tại White Hart Lane. Chủ tịch Lavy trên khán đài, và tôi nhìn lên và thấy cực kỳ nhục nhà.

‘Tôi đã bảo cậu rồi mà,’ đó là những gì tôi tự thấy Levy nói, mặc dù ông ấy không nói câu nào cả.

Tôi trải qua nhiều đêm mất ngủ, năm đó quả thực là một năm ác mộng. Chúng tôi tuần nào cũng thua, và các CĐV liên tục mắng nhiếc tôi đến mức tôi cũng vỡ vụn trước áp lực. Thứ duy nhất đem đến sự giải thoát hằng đêm là rượu. Tôi lấy rượu để tránh tự dằn vặt bản thân, nhưng cứ sáng lại đến sân tập mà đầu óc lại lơ mơ.”

Image credit: The Guardian.