Những ngày cuối của tôi tại Sochi trời mưa lớn. Tôi có thể bắt đầu mọi thứ muộn hơn mọi ngày, dành một chút thời gian để viết vài dòng về những trải nghiệm tại nước Nga của mình.
Người Nga thật thân thiện. Tôi vẫn nhớ cô bạn Salsha, một cô gái trẻ với đôi mắt nâu đã không ngại lòng vòng trong khu trung tâm cùng tôi để tìm Hostel Ug. Trân trọng hơn, Salsha chủ động xách giúp tôi hành lý và luôn miệng “Stay Clam, I’m here” (Tạm dịch: “Bạn cứ an tâm, có tôi ở đây rồi). Tìm được Hostel Ug, tôi chỉ kịp định hình cảm ơn Salsha vài câu rồi cô ấy biến mất. Tôi cũng tự trách mình có phần bất lịch sự, Salsha xứng đáng với những lời cảm ơn sâu sắc hơn khi giúp một kẻ lữ hành xa lạ như tôi, đang vật lộn với đống hành lý và không thể tìm được khách sạn nằm sâu trong một ngõ hẻm.
Salsha khiến tôi thực sự phải suy nghĩ về khả năng giao tiếp của mình. Tôi trở nên tự tin hơn, mạnh dạn hơn và không còn ngại khi bắt chuyện với bạn bè quốc tế. Với đặc thù nghề nghiệp, tôi thường xuyên phải phỏng vấn những CĐV đến từ nhiều nền văn hoá khác nhau. Tôi từng nghĩ mình sẽ dễ dàng làm được, nhưng quả thật, “ra chiến trường mới biết khắc nghiệt”. Tôi gặp không ít thất bại trong những lần đầu tiên hỏi chuyện, đôi lúc thất bại khiến tôi ngại. Nhưng nghĩ về Salsha, hiểu rằng “Trái đất phẳng”, chỉ cần sự thân thiện và một nụ cười hay ánh mắt trìu mến, tôi dần dần có thể nói chuyện với bạn bè quốc tế. Thậm chí, tôi còn lập một bảng thống kê mình đã nói chuyện với bạn bè đến từ bao nhiêu quốc gia. Colombia, Anh, Pháp, Thuỵ Điển, Bồ Đào Nha, Armenia, Brazil, Argentina….À, cả Mexico nữa. Anh bạn cùng phòng với tôi, Tona, một người Mễ xịn. Tôi bắt hắn phải dạy đủ những thứ ngôn ngữ cơ bản về bóng đá mà hắn biết. Vai Brazil, Viva Mexico, rồi Vamos Espana… Từ tiếng Tây Ban Nha đến Bồ Đào Nha, rồi bắt hắn kể chuyện về những Chapo Guzman, El Pablo, những nhân vật đình đám của nền văn hoá Latino.
Tôi lại học được thêm từ Tona. Hắn 33 tuổi, độc thân, sở hữu một công ty Organic riêng và hàng năm có kì nghỉ khoảng một thoáng để đi khắp mọi nơi trên thế giới. Hắn khoe cuốn hộ chiếu với dấu nhập cảnh của 29 nước trên Thế giới, từ châu Phi xa xôi đến hành trình vòng quanh châu Á Nhật Bản – Seoul – Hongkong – Singapore – Malaisia – Indo – Thailand – Manila. Nghe thế thôi mà tôi ghen tị lắm. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Hết kì World Cup, hắn sẽ bay đến Madrid để thăm… Wanda Metropolitano. Hắn khoe hắn là fan của Los Rojiblancos. Còn tôi, bạn biết đấy, tôi hâm mộ màu áo trắng của Real Madrid, của Los Blancos.
Tôi và hắn bật cười khi tôi hé lộ mình yêu Real Madrid. Chúng tôi là “hàng xóm” trong hostel, là “hàng xóm” cả với câu lạc bộ bóng đá mình yêu thích nhất.
Trong hành trình của mình, chắc chắn tôi sẽ “note” thêm một điều vào cuốn nhật kí. “Ngôn ngữ giúp bạn bước ra thế giới, nhưng thái độ và sự cởi mở sẽ quyết định chúng ta có thể hoà hợp được hay không”. Tôi muốn học thêm tiếng Tây Ban Nha, muốn được thêm nhiều những trải nghiệm với nền văn hoá Latino, muốn một ngày nào đó lại được nhảy cùng bạn bè quốc tế, giống cách mà CĐV Colombia dạy tôi điệu Ras Tas Tas ngay giữa Quảng trường Đỏ.
Sochi, một ngày mưa mùa Hè…