Tôi đến Sochi, một mình. Vì vài lí do cá nhân, người bạn đường của tôi buộc phải kết thúc hành trình nước Nga sớm.
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Ngày hôm nay tôi chính thức bắt đầu phần còn lại chuyến đi với chỉ balo, hành lý bầu bạn. Vì vậy, tôi muốn học thêm một điều mới mẻ. Viết cho các bạn về cuộc hành trình của tôi, phần nào đó giúp tôi đỡ nhớ tiếng Việt, thứ ngôn ngữ cha sinh mẹ đẻ.
Đi để trải nghiệm, tôi vẫn luôn tâm niệm về những ngày trên đất Nga cùng World Cup. Ngày hôm nay, tôi lại có thêm những trải nghiệm mới. Vốn dĩ chỉ là một biên tập viên, giờ tôi phải học thêm về quay, về sử dụng những công cụ ghi hình cùng hàng tá những kĩ năng. Và hệ quả, tôi phải thuê một chiếc xe đạp, dong duổi từ bờ biển về trung tâm quận Adler cùng quãng đường 20km cho hai chiều, chỉ vì một cái gá màn hình máy quay.
Kết quả ư ? Tôi nhận được một tin nhắn hướng dẫn sử dụng và giải quyết chỉ trong hai phút. Bài học nào cũng đắt giá, tôi học được thêm về kĩ năng sử dụng máy móc ghi hình. Đổi lại, tôi được đạp xe dọc bờ biển Hắc Hải cùng balo đồ đạc khoảng 10 kí và chiếc chân máy khá cồng kềnh. Nhưng quan trọng hơn cả, tôi mất gần hai tiếng đồng hồ chỉ vì một việc mà chỉ mất hai phút có thể trôi chảy. Tôi được dịp học lại bài học: Sự chuẩn bị tốt luôn mang lại kết quả tốt, hoặc ít nhất, nó giúp tôi tiết kiệm được thời gian. Cũng nói đến “sự chuẩn bị tốt”, tôi lại nhớ đến HLV Miura, một người Nhật với tư duy tôi luôn ngưỡng mộ. Ông luôn đề cao sự chuẩn bị cho từng việc nhỏ nhất.
Đọc đến đây, chắc các bạn đang cười tôi lắm. Nhưng không sao, tôi hiểu và rút thêm kinh nghiệm. Trau dồi không bao giờ là thừa, nếu như bạn muốn giàu kĩ năng hơn.
Ngày đầu tiên trải nghiệm với tất cả những công việc, từ đi quay vác theo đống đồ nghề, cuốc bộ hàng cây số, đạp xe rồi chạy khắp khu Sochi Park, tôi hiểu được sự vất vả của những người đồng nghiệp đã, đang và sẽ đi tác nghiệp trong nghề quay phim, tôi tạm gọi thế. Dẫu sao, được hiểu cảm giác của những người vì đam mê mà dấn thân, tôi thêm phần ngưỡng mộ.
Ngày đầu tiên của tôi với Sochi quả thật đắt giá, nhưng tôi sẽ phải quen dần với cường độ đó. Tôi thấy mọi thứ vẫn ổn, dù vất vả hơn chút khi chỉ còn mình “đơn thương độc mã”. Nước Nga rộng lớn vẫn còn vô vàn điều tôi chưa thể khám phá. Vì vậy, cứ dấn thân thôi, vì đam mê với trái bóng tròn và những trải nghiệm chỉ có thể có được khi bạn bước vào môi trường thực tế của nghề phóng viên hiện trường.
Ngày mai trời lại sáng, tôi sẽ lại xách balo lên, sẽ lại tích luỹ thêm nhiều bài học từ những trải nghiệm.
Sochi, ngày 19 tháng 06…