Bóng đá Việt Nam

Góc bạn đọc: ‘Đá chết bỏ thằng Hoàng Anh Gia Lai ấy đi’

Bài viết của một bạn đọc về cầu thủ Vũ Văn Thanh mà Foot-ball Tribe Việt Nam đã xin phép và nhận được sự đồng ý để xuất bản. Chúng tôi hi vọng trong tương lai xa bạn đọc sẽ đóng góp thật nhiều nội dung để chúng tôi có thể giúp đam mê trái bóng tròn ngày một lan tỏa.

‘Đá chết bỏ thằng Hoàng Anh Gia Lai ấy đi’

Các cậu có tin không khi Văn Thanh đã từng phải nghe những lời đầy “cay nghiệt” như thế khi trở về quê nhà ở Hải Dương? Chính xác thì chuyện này là thật đấy. Thật 100%.

Chuyện xảy ra vào mùa hè 2008, tức là vừa tròn một năm sau khi Thanh trúng tuyển vào lò HAGL Arsenal JMG. Số là được nghỉ hè, Văn Thanh về quê và tiện chân tham gia luôn một đấu ở quê nhà cho vui – Giải bóng đá mini xã Tứ Cường, Hải Dương (giải này là U13 cấp xã).

Về cơ bản người lớn thì không sao, nhưng đám trẻ con tụi mình hồi đó thì khá máu ăn thua và rõ ràng khi thấy có một thằng “ăn-tập” về tranh giải với tụi mình là không thích rồi.

Kể qua về giải đấu mà Thanh tham gia, nó có thể coi như World Cup thu nhỏ với dân Tứ Cường. Xã mình có bốn làng, nhưng giải có đến 14 đội tham dự (chia theo đội sản xuất), chia làm bốn bảng. Đấu bảng rồi loại trực tiếp căng như một giải đấu chuyên nghiệp thực thụ.

Vì sao coi nói như World Cup thu nhỏ, bởi vì dân quê mình máu ‘ăn thua’ giải này lắm. Đá mùa hè, giữa cái nắng há mồm của những ngày tháng Bảy nhưng sân bóng lúc nào cũng chật kín. Đàn ông, đàn bà, người già, người trẻ tất cả đổ xô về sân vận động trung tâm xã. Bóng đá của những thằng trẻ con cấp trung học cơ sở nhưng người dân máu lắm. Đội đá hay là ngay lập tức rút tiền ra thưởng liền, không phải nghĩ. Thằng nào ghi bàn đẹp, bắt hay, người ta đến đưa tiền tận tay luôn. Đơn giản vì “xem chúng mày đá đã quá!” (vẫn nhớ như in câu này vì mình cũng từng được tiền vì bắt hay).

Đội của Văn Thanh là đội 6 – gọi là Kim Đồng. Đội của mình là đội 1 – đội Nguyễn Viết Xuân (ngày xưa người ta hay đặt tên đội sản xuất bằng tên các anh hùng trong chiến tranh).

Năm đó hai đội gặp nhau ở bán kết. Nguyễn Viết Xuân vô địch 3/4 mùa gần nhất. Tụi mình bước vào giải với tâm thế “vô đối” theo đúng nghĩa đen. Thắng như chẻ tre từ vòng bảng đến tứ kết. Bước vào trận bán kết, tâm thế từ Chỉ Đạo Viên đến cầu thủ đều thống nhất: “chú ý thằng HAGL”, “cẩn thận thằng HAGL”, “đá chết bỏ thằng HAGL đi”. Thật luôn đấy!

Và rồi kết quả là cuối cùng “cái thằng HAGL” kia không ‘hẹo’, mà đội mình hẹo. Nguyễn Viết Xuân dẫn trước 2-1 đến những giây cuối cùng, để rồi chính “thằng HAGL” gỡ hòa ngay trước khi hết giờ. Và sau đó trong loạt sút luân lưu pen, đội mình  thua với kịch bản y hệt cách Qatar thua Việt Nam hôm nay. Mình vẫn ‘cay cú’ lắm các bạn ạ.

Đến trận chung kết bọn mình vẫn ‘không phục’ nên quay ra cổ vũ đội đối thủ của Kim Đồng. Hở ra là lại hét “đá chết bỏ thằng HAGL đi”. Và đến chung kết này thì Văn Thanh thua thật. Anh em đội Nguyễn Viết Xuân mình sung sướng tột độ. Đúng là thời trẻ con ngày ấy hiếu thắng thật, như bây giờ vẫn gọi vui ”trẩu tre”.

Đến hôm nay chứng kiến khoảnh khắc Văn Thanh hiên ngang ăn mừng chiến thắng, và rồi nhìn những dòng trạng thái đầy tự hào về Văn Thanh, về Gia Cốc, về Tứ Cường, về Thanh Miện, về Hải Dương, thực sự mình xúc động đến nghẹn lời.

Mình tự gọi bức ảnh này là HIÊN NGANG VIỆT NAM. Bởi mình coi hình ảnh Văn Thanh chính là sự thể hiện rõ nhất cho tinh thần của cả đội U23 đã thể hiện ở giải đấu. Một tinh thần hiên ngang, một tinh thần quả cảm, một tinh thần Việt Nam.

Ngày hôm nay, trong niềm tự hào về Tổ Quốc lớn của chúng ta, thì mình cũng tự cảm thấy thật vui khi có một sự hãnh diện khác cho quê hương nhỏ Hải Dương của mình.

Và nữa, lâu lắm rồi status của mình mới được hơn trăm like. Tất cả cũng là nhờ Văn Thanh cả. Chân thành cảm ơn em, Văn Thanh nhé.

Một ngày điên rồ sẽ được ghi vào lịch sử của dân tộc, 23/1/2018.


Tác giả: Nguyễn Văn Phong, a.k.a: Miêu

Hiệu chỉnh: Nam Anh