Loris Arnaud sinh năm 1987, là tiền đạo trưởng thành từ lò đào tạo của Paris Saint-Germain. Sau khi thi đấu cho một vài đội bóng Pháp, năm 2016 anh gia nhập Hà Nội T&T (nay là CLB Hà Nội) và ghi được sáu bàn thắng trong 13 lần ra sân. Chia sẻ với Football Stories (Pháp), nhà vô địch V.League 2016 tiết lộ cơ duyên đưa anh tới Việt Nam:
(Hỏi) Sau khi rời PSG, anh đến Orléans trước khi có mặt tại Hà Nội tháng Chín năm 2015. Cơ duyên nào đã đưa anh tới Việt Nam?
(Đáp) Sau khi rời Orleans, tôi không nhận được lời đề nghị nào thực sự hấp dẫn. Tôi cố gắng chờ đợi từ mùa hè tới tận tháng Chín nhưng vẫn không có tin gì cả. Một ngày nọ, tôi nhận được liên hệ từ một người đại diện Ai Cập tôi không hề quen biết qua Whatsapp, anh ta giới thiệu cho tôi cơ hội chơi bóng tại Hà Nội T&T ở Việt Nam. Tôi vẫn không hiểu vì sao anh ta có số tôi nữa. Ban đầu tôi không tin anh ta lắm, nhưng sau đó chúng tôi có một vài cuộc trao đổi. Anh ta gửi tôi một vài văn bản để chứng minh điều mình nói là nghiêm túc và tôi nói “Rồi, thử việc xem sao”. Tôi tới Hà Nội, thích đội bóng và ký kết hợp đồng.
Ấn tượng ban đầu của anh khi đặt chân tới Hà Nội?
Thời tiết. Tôi khẳng định khác Orléans nhiều lắm (cười). Khi tôi rời sân bay, mưa to kinh khủng… điều đó khiến tôi hơi sốc. Thêm vào đó là xe máy, phương tiện chính của người Việt. Xe máy xuất hiện ở mọi nơi, kể cả trên vỉa hè. Thật điên rồ!
Đã một năm kể từ ngày anh ký hợp đồng với Hà Nội T&T. Anh nghĩ gì về chất lượng giải VĐQG Việt Nam?
Thực sự, tôi có thể nói trình độ các đội V.League ngang National (giải hạng Ba Pháp). Có hai đội đủ sức đá Ligue 2 là Hà Nội và FLC Thanh Hoá – đội đang dẫn đầu mùa giải năm nay. Với những đội nửa cuối bảng xếp hạng, chắc họ ngang tầm National 2 (giải hạng Tư).
Không khí các sân vận động thì sao? Liệu có ngang giải hạng Ba Pháp?
Người Việt yêu bóng đá nhưng không quá cuồng nhiệt. Vấn đề là họ không thường đi xem bóng đá. Cả giải chỉ có hai, ba đội có thể lấp đầy chỗ trống trên SVĐ. Tôi đưa ra một ví dụ: bản thân tôi chơi ở Thủ đô Hà Nội, một thành phố 7 triệu dân nhưng chưa bao giờ có trên 3000 đến 3500 khán giả tới sân mỗi trận – một con số vô cùng nhỏ. Trái ngược với V.League, mỗi khi các đội tuyển quốc gia ra sân, cả nước Việt Nam như ngừng lại mọi hoạt động sống để xem bóng đá. Thật kỳ lạ.
Ở Hà Nội, liệu anh có thể đi lại bình thường trên phố, hay sẽ bị người hâm mộ nhận ra?
Có những lúc người ta nhận ra tôi với mong muốn chụp một tấm ảnh. Nhưng điều làm tôi thấy hay ho là cái người ta hỏi tôi lại là trải nghiệm ở Paris Saint-Germain hơn là tình hình hiện tại của tôi ở Hà Nội T&T.
Hãy kể cho chúng tôi một trải nghiệm đáng nhớ của anh ở Việt Nam.
Có một chuyện tôi để ý ngay sau trận đầu của tôi cho Hà Nội. Toàn đội về bằng xe bus nhưng xe bị hỏng trên đường cao tốc. Chúng tôi đợi bên lề đường vài phút và được một xe khác đưa về nhà. Nhưng xe này lại bỏ chúng tôi ở chân đường cao tốc. Trong lúc tôi vẫn chưa hiểu gì, mọi người lấy điện thoại ra gọi taxi. Tôi chợt nhận ra mình đã quên điện thoại trên xe lúc nãy mất rồi.
Thế là tôi nhờ một thành viên trong đội gọi cho lái xe để xin lại điện thoại. Ông này đáp: “Chịu thôi, chẳng ai biết tay lái xe là ai hết…” Sau đó tôi mới biết, đó không phải chiếc xe của CLB. Chỉ là họ ra đường cao tốc vẫy được một chiếc xe để đưa cả đội về thôi (Cười). Cái điện thoại của tôi cũng đi luôn từ ngày đó. Tôi cho rằng đó là một trải nghiệm đáng nhớ trong đời mình.
Mùa giải năm nay, Loris đã có được cho mình 4 bàn thắng trong màu áo CLB Hà Nội ở V.League.